🏒 Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh
Sau khi hẹn hò, tôi thấy Thành rất tốt, anh yêu chiều tôi hết mực, chăm lo cho tôi chu đáo từng li từng tí, hai đứa cũng hợp nhau ở nhiều điểm. Kết quả, sau một năm hẹn hò, anh đưa tôi về ra mắt gia đình và bàn chuyện cưới xin. Mới đó mà chúng tôi đã cưới nhau
Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh Tác giả: Cẩm Chanh Thể loại: Hiện đại, showbiz, sạch sủng sắc, ngọt ngào thâm tình, HE. Độ dài: 75 chương Tình trạng: Hoàn edit Link đọc —————— Trước sau, Cảnh Dịch có cảm giác mình yêu hai người, mà hai người này đều là Lâm Hoan Hỉ.
Ngược lại cô ấy còn nói tôi keo kiệt, không yêu thương cô ấy, còn nói sao tôi không cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để lo cho vợ được đầy đủ. Từ đêm tân hôn tới nay đã hơn 1 tuần rồi mà vợ vẫn giận dỗi không cho tôi động vào người cô ấy, cũng chẳng nghe tôi
Cuộc đời người nghệ sĩ như tôi không ít lận đận. Tại chương trình tuần này, nghệ sĩ Chí Tâm hiếm hoi chia sẻ về cuộc đời và sự nghiệp của anh. Anh kể: Nghệ sĩ Chí Tâm. "Tôi tên thật là Dương Chí Tâm, sinh năm 1952 tại quận Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long. Hồi nhỏ, nhà tôi
Bà Nga: Tổng cục Hai là cơ quan tình báo của quân đội Việt Nam, theo như tôi hiểu. Lời khai vợ Trịnh Xuân Thanh: Những tình tiết đáng chú ý. Sau phần khai
Trạng thái: Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? Là tựa truyện dành cho lứa tuổi teen, thuộc thể loại ngôn tình, sủng. Bảy năm đã trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ thấy Cảnh Dịch trên màn ảnh nhỏ lần đầu tiên, đem lòng ngưỡng mộ anh, đem lòng yêu anh và theo đuổi anh tới cùng. Trong
Quang Tèo: Tôi quen mẹ vợ tôi trước, tôi đến thăm một người ở nhà hát tôi ốm nằm ở bệnh viện. Phòng ở bệnh viện mà cô ấy nằm, có cả bệnh nhân là mẹ vợ tôi. Tôi vui tính nên giao lưu trò chuyện. Sau khi ra viện không ngờ bà mời tôi về nhà bà chơi. Thế là tôi
Danh sách chương Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? Chương 1: Mở Đầu 1 Lúc Cảnh Dịch chạy tới đã là 1 giờ sáng. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, anh một thân phong trần, trên vai hơi ẩm ướt do nước mưa. Thấy người đến, thư ký Chu đã chờ ở đây rất lâu liền đứng dậy đi tới. Loading Chương 2
Anh là người ham chơi, lấy nhau mấy năm trời, anh chẳng bao giờ phụ vợ rửa cái chén, ủi cái quần. Từ nhỏ, mẹ anh chăm anh đủ điều, cưng như trứng. Lấy vợ rồi, lại ở chung với cha mẹ, thành ra anh không đổi tính. Đến tận khi có con, anh vẫn mặc tôi với những đêm
Xn0yBY. 107 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file ITEM TILE download download 1 file JPEG download download 7 files OGG VORBIS Uplevel BACK 001 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 1.ogg download 002 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 2.ogg download 003 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 3.ogg download 004 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 4.ogg download 005 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 5.ogg download 006 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 6.ogg download 007 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 7.ogg download download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 7 files VBR MP3 Uplevel BACK 001 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 1.mp3 download 002 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 2.mp3 download 003 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 3.mp3 download 004 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 4.mp3 download 005 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 5.mp3 download 006 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 6.mp3 download 007 nghe nói tôi là vợ anh, full, tập 7.mp3 download download 58 Files download 13 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Community Audio Community Collections Uploaded by Super Chicken Moon on March 21, 2019
Nghe nói tôi là vợ anh của tác giả Cẩm Chanh kể về cuộc hôn nhân của Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Dịch. Tên truyện Nghe nói tôi là vợ anh Tác giả Cẩm Chanh Editor La Stella Thể loại hiện đại, tình cảm, showbiz, sủng, nữ truy, HE Số chương 75 chương + 4 ngoại truyện Giới thiệu truyện ngôn tình Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch 7 năm. Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Cảnh Dịch 🙂 Link đọc truyện Xem ở phần bình luận của bài viết này. Mời các bạn tham khảo thêm nhiều truyện ngôn tình hay khác tại
Edit Cải Trắng Sau một đêm nghỉ ngơi, mắt của Lâm Hoan Hỉ đã tốt hơn. Đúng bốn giờ buổi chiều, bọn họ chuẩn bị mọi thứ để đến tham gia tiệc rượu nhà họ Hoan Hỉ đứng từ trên cầu thang nhìn xuống Cảnh Dịch đang đứng giữa phòng khách. Thân hình anh cao lớn, trên người mang một bộ âu phục cắt may tinh tế, khuôn mặt lạnh lùng của anh bỗng nhiên rơi vào tầm mắt Dịch chậm rãi đi tới, đứng ở dưới cầu thang mà hướng mắt lên nhìn cô." Mắt đã tốt hơn chút nào chưa? "" Khá hơn nhiều rồi. " Lâm Hoan Hỉ gật đầu " Nhưng vẫn hơi hồng, qua ngày mai chắc sẽ khỏi hẳn. "Nghe xong, khóe môi Cảnh Dịch hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt " Vậy là tốt rồi. "" Cảnh Dịch, chúng ta phải đi thôi. "Từ cửa truyền tới tiếng Niếp Lan thúc giục, anh đi tới bên cạnh cô, khom lưng xuống, miệng kề sát bên tai cô " Anh đi đây. "" Đi đi. " Lâm Hoan Hỉ vẫy vẫy tay với anh " Thật ra tôi cũng muốn đi cùng, tôi thật sự muốn mặc cái váy đó. "Bộ váy màu xanh lam điểm xuyết thêm vài bông hoa nhỏ trong suốt, nó thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của Dịch cười cười " Đợi anh trở về. "Dứt lời, Cảnh Dịch xoay người rời đi, bóng người anh nhanh chóng khuất sau cánh thở của anh dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, Lâm Hoan Hỉ đưa tay xoa xoa lỗ tai. Cô xem nhẹ thứ tình cảm kỳ lạ đang nảy nở trong lòng mình, cô đi vào phòng khách mở TV lên mở TV lên, vừa hay trên đó đang chiếu chương trình giải trí. Những người khác có thể Lâm Hoan Hỉ không biết, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra chàng trai trẻ có nụ cười rạng rỡ là Trang Phong. Người hắn như tỏa ánh sáng ra tứ phía, lập tức xua tan được đám mây mù trong lòng Lâm Hoan Hỉ." Cảnh tiên sinh, Trang Phong lớn lên thật sự rất đẹp. "Lâm Hoan Hỉ nói xong, cô chợt nhớ ra anh đã rời khỏi nhà nhíu mi, một mình ở trong căn phòng rộng lớn thế này, cô thấy thật cô trang viên Mộc Cẩn tới nhà họ Từ phải mất một tiếng đi đường, đợi tới khi Cảnh Dịch tới nơi thì người tham gia đã tới không họ Cảnh ở Giang thành rất có danh tiếng, từ đời này sang đời khác đều có nhân vật lớn, khi ba người vào tới cửa, họ đã thu hút không ít ánh mắt của mọi số mọi người đều đang nhìn Cảnh đám đông, khí chất của anh vô cùng nổi bật, là cái khí chất thanh cao. Chỉ là ánh mắt của anh có phần quá xa cách, không có chút tình cảm nào. Cho dù có cô gái nào động tâm với anh, ngỏ ý muốn tiếp cận anh, thì cũng vì ánh mắt ấy mà lùi lại ba bước." Lão Cảnh tới rồi! " Thấy bạn tốt tới, Từ Hạo Lâm tươi cười, đích thân ra nghênh đón." Một thời gian không thấy rồi, lão Từ càng lúc tinh thần càng tốt thì phải. "" Gặp được việc tốt thì tinh thần sáng khoái chứ sao, tôi ngày đêm mong chờ mãi con gái tôi mới từ Mỹ trở về đấy. " Từ Hạo Lâm nói, ngay sau đó tầm mắt ông dừng trên người Cảnh Dịch đang im lặng không nói, ông nhìn anh vài lần, còn sợ mình nhận nhầm " Đây là... Tiểu Dịch? "" Cảnh Dịch, chào hỏi chú Từ một tiếng đi. "Cảnh Dịch thuận miệng chào một tiếng " Chú Từ. "Nhưng trong giọng nói không có chút tình cảm nào." Lần trước gặp Tiểu Dịch đã là mấy năm trước rồi, không ngờ mấy năm sau đã là đại minh tinh. "Cảnh Kính Nham nói " Đừng nhắc tới cái này, chỉ cần nhắc tới là tôi tức giận muốn chết. Tên nhóc này rất có tài trong lĩnh vực hội họa, nhưng nó lại không đi theo tôi học tập, cứ quyết dấn thân vào nơi hỗn loạn đó. Không nói tới nó nữa, chúng ta qua bên kia tâm sự chút đi. "Mắt thấy Cảnh Kính Nham và Từ Hạo Lâm đã đi xa, Cảnh Dịch nới lỏng cà vạt, anh xoay người đi về hướng ngược lại." Cảnh Dịch, con đi đâu thế? "Cảnh Dịch cũng không quay đầu lại, chỉ nói với Niếp Lan " Con đi ra đây một chút. "Khi còn nhỏ, Cảnh Dịch đã theo bố mình là Cảnh Kính Nham tới nhà họ Từ vài lần. Tuy rằng đã nhiều năm rồi nhưng anh vẫn nhớ được lối đi của căn nhà này. Mở cửa, Cảnh Dịch đi ra vườn hoa của căn nhà. Hoa mẫu đơn trong vườn đã nở, bao nhiêu loài hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, tranh nhau khoe mình dưới ánh mặt trời, đẹp tới không nói nên mẫu đơn ở Nguyệt Nha hình như cũng sắp nở tới thị trấn Nguyệt Nha, anh liền nhớ tới Lâm Hoan Hỉ. Mà nhớ tới Lâm Hoan Hỉ, nét mặt anh bỗng trở nên dịu dàng lấy điện thoại ra, mở camera trước của máy ảnh lên, anh hướng di động chụp mình cùng một vườn hoa mẫu đơn phía sau. Chụp xong, anh gửi ảnh qua wechat cho Lâm Hoan Hỉ.[Cảnh Dịch Đẹp không?]Lâm Hoan Hỉ ở nhà rảnh rỗi hết ăn rồi nằm, lúc đang ăn bắp rang bơ thì nhận được tin nhắn của mở hình ảnh, cô nhìn hình mà Cảnh Dịch gửi tới vài Hoan Hỉ mút đầu ngón tay, sau đó gõ vài chữ.[Vợ của anh Hoa rất đẹp.][Cảnh Dịch Anh không hỏi về hoa, anh hỏi người.]Lâm Hoan Hỉ liếm liếm môi, động tác cô vô cùng lưu loát, kéo tên người này vào danh sách đen.[Cảnh Dịch?][Lâm Hoan Hỉ đã loại bạn ra khỏi danh sách bạn bè, hiện tại hai người không phải bạn bè của nhau. Xin gửi lời mời kết bạn trước, đối phương đồng ý lời mời mới có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.][Cảnh Dịch... ]Không phải là không trả lời, chỉ là chưa tới giây sau, Lâm Hoan Hỉ kéo Cảnh Dịch ra khỏi danh sách đen.[Vợ của anh Anh giúp tôi mua chồng, tôi sẽ khen anh đẹp.][Cảnh Dịch????]Giây tiếp theo, Lâm Hoan Hỉ chụp màn hình trò chơi mình đang chơi Dịch...[Cảnh Dịch Cái gì đây?][Vợ của anh Tình yêu và nhà sản xuất, tôi vừa mới phát hiện ra trò chơi này. Tôi tuyên bố, tôi muốn cùng Lý Trạch Ngôn kết hôn, muốn làm vợ anh ấy.]Không phải mới hai ngày trước cô còn đang chơi trò cái gì mà ấm áp sao?Lòng dạ phụ nữ đúng là thay đổi rất Dịch cảm thấy lần này rất khó mở lời, anh gõ từng chữ Em thà gọi một người ảo trên mạng là chồng, cũng không chịu gọi anh là chồng sao?Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Hoan Hỉ lựa chọn làm lúc sau, Cảnh Dịch gửi thêm tin nhắn nữa.[Cảnh Dịch Đắt nhất là bao nhiêu tiền?][Vợ của anh 648, tôi không có tiền...[Vượt cầu xin ]Nhìn biểu tượng cảm xúc kia, khóe môi Cảnh Dịch hơi nhếch lên.[Cảnh Dịch Gọi anh là chồng, anh lập tức cho em một trăm lần 648 đồng để em đi mua chồng.][Vợ của anh Chồng.]Giờ phút này, không còn gì đáng giá hơn Dịch lập tức chuyển khoản cho Lâm Hoan Hỉ 64800 đồng, sau đó còn nói thêm.[Cảnh Dịch Trong cặp tài liệu của anh còn có hai thẻ ngân hàng, em cầm đi, mật mã là sinh nhật em.]Cảnh Dịch gõ xong, lại cảm thấy hơi phiền muộn. Trước kia, tiền đóng phim có bao nhiêu anh đều giao tất cho Lâm Hoan Hỉ quản lý, có thể nói, giá trị con người anh là bao nhiêu, chỉ có Lâm Hoan Hỉ biết được. Giờ cô mất trí nhớ, dù tiền bản thân có rất nhiều cũng quên.]Cảnh Dịch đột nhiên nhớ ra là mình đứng bên ngoài rất lâu rồi. Anh tắt di động đi, đúng lúc xoay người định đi về thì đụng phải một cô nữ sinh đang xấu ấy mặc một chiếc váy màu xám bạc dài, gương mặt thanh thuần xinh mắt anh nhàn nhạt lướt qua cô gái ấy, tự nhiên muốn vòng qua người cô mà rời đi." Cái này..." Cô gái đó có hơi khẩn trương gọi anh, cố gắng gom dũng khí của mình lại " Em em em em...có thể ký tên cho em không? "Dứt lời, khuôn mặt đó đỏ lên, thấp thỏm nhìn chân Cảnh Dịch dừng lại, từ trong túi lấy ra cái bút mà anh thường đem theo, anh cầm lấy tờ giấy của cô gái đó, ký một cái. Ký xong, gửi lại cho cô, lập tức xoay người bước nhìn chữ ký trên tờ giấy, ngây ngẩn cả người, mãi một lúc sau, cô mới gọi với theo Cảnh Dịch đang đứng cách đó không xa." Không phải, em...em vừa rồi nói chưa rõ, em muốn chữ ký của chị Hoan Hỉ. "Cảnh Dịch???" Ai cơ? "Cảnh Dịch nhìn về phía cô gái đó, trong mắt anh giờ chỉ có hoang mang và kinh mặt cô gái đó càng đỏ hơn " Hoan...chị Hoan Hỉ không tới cùng anh sao? Hai người thường hay cùng nhau xuất hiện trong các bữa tiệc mà,....Em muốn chị Hoan Hỉ ký tên cho em. "Cô không nghĩ tới ở trong bữa tiệc của bố có thể gặp được một nhân vật lớn như Cảnh Dịch. Tuy rằng ảnh đế tới hơi muộn nhưng vẫn vô cùng khí chất, nhưng người khiến cô mong chờ hơn vẫn là người đại diện của lúc lâu sau Cảnh Dịch cũng không phản ứng lại, ánh mắt nhìn cô gái càng thêm cảnh giác." Xin lỗi, cô ấy hôm nay không tới. "" À. " Giọng cô có chút mất mát, sau đó cô lại ngẩng đầu lên " Vậy Cảnh ảnh đế có thể giúp em chuyển lời không, bảo chị ấy hãy dưỡng bệnh thật tốt, em sẽ mãi mãi là fan của chị ấy. "Nói xong, cô gái đó nâng váy lên chạy Dịch "... "Trước kia anh không biết vợ mình có nhiều fan như vậy mà anh không lạ lắm, Lâm Hoan Hỉ là một cô gái rất ưu tú lại thiện lương, nếu không phải anh che giấu cô khắp nơi thì cô đã sớm bộc lộ tài năng, thành công ở muôn lại sảnh lớn, Cảnh Dịch đụng phải Cảnh Kính Nham đang nổi giận đùng đùng." Con đi đâu thế? "Cảnh Dịch lạnh nhạt giải thích " Trốn ra ngoài một chút. "Cảnh Kính Nham hừ lạnh " Nhìn là biết con đang nghĩ tới người phụ nữ kia, tí nữa đừng có mà làm loạn đấy, đừng làm hỏng ấn tượng của cô gái khác với con. "Ý tứ của ông rất rõ ràng, ông muốn móc nối quan hệ của anh với con gái bạn phút này, đương nhiên Cảnh Dịch hiểu rõ ý của bố nháy mắt, sự khó chịu và tức giận lan ra trong người Dịch vẫn luôn nghĩ, rồi sẽ có một ngày bố anh sẽ tiếp nhận Lâm Hoan Hỉ, mà không tiếp nhận cũng không tiếp tục làm cô khó xử nữa. Nhưng anh sai rồi, bố anh chưa bao giờ chấp nhận vợ anh, chỉ sợ chưa bao giờ có ý nghĩ Dịch nắm chặt tay thành nắm đấm, hô hấp một chút cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ " Con đi vệ sinh một lúc. "Cảnh Kính Nham không nghi ngờ gì " Đi nhanh về nhanh. "Cảnh Dịch xoay người đi về phía bàn ăn, anh nhìn xung quanh một lúc rồi đi về phía bàn bánh ngọt. Anh cầm lấy dao cắt một miếng bánh đậu phộng nhỏ, nhìn chằm chằm vào miếng bánh đó, anh không chút do dự cho nó vào phộng cùng bơ quyện vào nhau, dần dần được đưa xuống bụng anh. Khi anh vừa nuốt miếng bánh đó vào, lập tức trên da anh xuất hiện những đốm đỏ li ti." Cảnh Dịch, mau qua đây đi. Chú Từ đang đợi này. "Lúc này, Niếp Lan đi tới gọi người, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh, bà kinh hoàng." Con ăn phải đậu phộng? "Cảnh Dịch liếm liếm môi, vẻ mặt anh ung dung bình tĩnh " Con hơi đói, không để ý nên ăn phải bánh đậu phộng. "" Vậy phải làm sao bây giờ? " Nhìn mấy nốt đỏ đỏ trên mặt anh, Niếp Lan gấp tới nỗi cuống cả lên " Sao con không bất cẩn như thế, tí nữa làm sao mà gặp chú Từ đây. "" Mẹ. " Cảnh Dịch lên tiếng cắt ngang lời bà " Con hơi đau đầu, giờ không đi bệnh viện không được. "Nghe thấy lời này, sắc mặt Niếp Lan trắng Dịch dị ứng với đậu phộng, từ bé anh đã không thể đụng tới nó, chỉ cần đụng một chút thôi cũng làm da anh nổi mẩn. Bị dị ứng tới tử vong không phải là không có." Mẹ...Mẹ đi gọi tài xế tới đây, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện. Con chờ nhé, mẹ lập tức gọi cho tài xế đi qua đây. "" Không cần đâu mẹ. " Cảnh Dịch ngăn hành động của bà lại " Mẹ như vậy ba sẽ không vui, mẹ nói với ba một tiếng hộ con, con tự mình đi bệnh viện một tiếng. "" Nhưng mà... "" Con không phải là trẻ con, hơn nữa có Tiểu Lý đi với con rồi. "Niếp Lan do dự hồi lâu, bà lo cho con mình, mà bà cũng biết lúc này rời đi là không được. Cân nhắc mãi, cuối cùng bà lựa chọn ở lại đây." Vậy con mau cùng Tiểu Lý đi tới bệnh viện đi, mẹ sẽ nói với ba con một tiếng, chút nữa sẽ tới tìm con. "" Vâng. "Thuyết phục được Niếp Lan xong, Cảnh Dịch nhẹ nhàng thở phào một hơi. Anh nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.*Lên xe, Tiểu Lý bị sắc mặt của Cảnh Dịch dọa sợ " Anh Dịch, mặt anh làm sao vậy? "Anh khép mắt lại " Dị ứng đậu phộng. "" Em lập tức đưa anh đi bệnh viện, không thể để xảy ra chuyện gì được. "" Không cần đâu, đưa tôi về nhà. "" Hả? "" Ngày mai sẽ hết, giờ thì về nhà, tôi nhớ chị dâu của cậu. "Tiểu Lý nghe xong, mí mắt giật giật " Anh Dịch, anh đừng nói với em là anh biến thành bộ dạng này là để cho chị dâu nhìn nhé. "Anh không nói gì, xem như ngầm thừa Lý im lặng quay đầu, khởi động xe. Cậu là một chàng trai độc thân, không thể hiểu được tâm hồn của người đàn ông đã kết Dịch nhắm mắt lại nghỉ ngơi, anh làm việc luôn có chừng mực. Bất đắc dĩ anh phải ăn đậu phộng là để tránh gặp mặt con gái nhà họ Từ. Nếu anh rời đi mà không báo trước, không cần nghĩ cũng biết Cảnh Kính Nham trở về sẽ làm một trận ầm ĩ, đến lúc đó khó tránh khỏi một trận chiến nữa, sau khi trưởng thành, bệnh dị ứng đậu phộng của anh đã giảm bớt. Nhưng mà ban đầu vẫn nổi nốt đỏ, nhưng chỉ mấy ngày sau nó sẽ hết, không còn là vấn đề lớn nữa." Chúng ta về tới nơi rồi, anh Dịch. "Cảnh Dịch mở mắt ra, anh bước ra khỏi xe, cuối cùng còn không quên dặn dò Tiểu Lý vài câu " Nếu mẹ tôi có hỏi chúng ta có đi bệnh viện không, cậu cứ nói là đi cho tôi nhé. "Tiểu Lý ra dấu ok, sau đó quay đầu xe rời trời dần chuyển tới, ánh hoàng hôn càng lúc càng mờ Dịch đẩy cửa đi vào, anh lần mò bật công tắc đèn phòng khách, anh tìm xem Lân Hoan Hỉ đang ở đâu. Cuối cùng, anh thấy cô đang cuộn tròn người như một đứa trẻ ngủ trên cô trong chốc lát, tâm trạng không biết đang trôi về đâu của anh bỗng nhiên thật yên cẩn thận tới gần Lâm Hoan Hỉ, sợ mình đánh thức quả lại là..." Xuất hiện đi, Lý Trạch Ngôn. "".... Lại là thẻ R. "" Không sao cả, không có con đường tình yêu nào là thuận lợi cả. Đến đây nào, Lý Trạch Ngôn. "Cảnh Dịch "... "" Lâm Hoan Hỉ, em đang lấy tiền của anh để nuôi đàn ông khác hả? " Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trước mặt, anh nhướn âm của Cảnh Dịch thình lình xuất hiện làm cô giật mình tí thì quăng luôn điện thoại đi. Lâm Hoan Hỉ ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với vẻ mặt của anh, cô âm thầm hít sâu một hơi." Anh...mặt anh làm sao vậy? "" Dị ứng, cho nên anh đi về. "Dị ứng?Chỉ đi ra ngoài một lúc thôi mà anh bị dị ứng?Lâm Hoan Hỉ vội vàng bỏ di động xuống, ngồi thẳng dậy nhìn anh " Vậy sao anh không đi bệnh viện chứ? "" Chỉ nổi mẩn thôi, ngày mai là khỏi rồi. " Cảnh Dịch giơ tay muốn cởi cà vạt, chợt anh nghĩ tới cái gì đó, anh dừng động tác lại, cúi đầu nhìn cô " Em đi thay cái váy kia đi. "" Hả? "" Không phải em muốn mặc cái váy đó sao, bây giờ mặc đi. "Lâm Hoan Hỉ có hơi khó hiểu, cô gãi gãi đầu " Nhưng mà, nhưng mà ở đây làm gì có bữa tiệc nào. "" Có. " Anh nói, đôi mắt như chứa đựng hàng vạn ngôi sao " Bữa tiệc của hai chúng ta. "Cô bình tĩnh nhìn anh, thế mà cô lại không từ chối lời nói của xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi lên tầng, rồi lại còn thay váy. Cuối cùng, không biết là cô đang nghĩ gì nữa, cô lấy son tô lên đôi môi hồng, cô yên lặng nhìn người con gái trong gương, nghĩ thầm...Thật là xinh Hoan Hỉ đỏ mặt đi xuống dưới tầng, nghe thấy bước chân cô, Cảnh Dịch chậm rãi quay đầu sáng ấm áp, chân cô như đạp lên hàng vạn vì sao mà đi tới, như là bước ra từ trong tranh nhiêu năm nay, Cảnh Dịch đã nhìn qua không biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dạ hội. Nhưng khi nhìn vào Lâm Hoan Hỉ, nhìn gương mặt sạch sẽ của cô, nhìn váy cô đang mặc, trái tim của anh không kiềm chế được mà đập điên cuồng, vì cô mà nhạc sớm đã chuẩn bị xong, Cảnh Dịch tiến lên vài bước, đưa tay mình về phía bàn tay anh gần trong gang tấc, Lâm Hoan Hỉ hơi liếm liếm môi, cô cẩn thận đặt tay mình lên tay anh. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, lòng bàn tay như có Hoan Hỉ được anh kéo vào trong lồng ngực, cô không tự chủ được đưa tay đặt lên bả vai anh. Vai anh rất rộng, rất dày. Cả người cô cũng tự động nhảy múa theo tiết tấu của nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn vừa mắt Cảnh Dịch từ đầu tới cuối đều đặt trên khuôn mặt Lâm Hoan Hỉ, chưa rời đi một giây giác này có chút kỳ mất đi ký ức tám năm. Nếu là tám năm trước, cô sẽ không bao giờ khiêu vũ, nhưng giờ phút này, thân thể cô như dựa theo những ký ức đó mà khiêu vũ. Giống như... giống như thân thể cô vô cùng chờ mong được tiếp xúc thân mật với Cảnh lẽ cô thật sự rất thích Cảnh Dịch, nếu không thì...Đột nhiên, động tác của anh dừng lại, anh yếu ớt dựa vào bả vai cô. Lâm Hoan Hỉ cảm giác được thân thể anh nóng rực, trán anh tựa vào hõm vai cô cũng Hoan Hỉ giờ đây không biết phải làm gì " Cảnh, Cảnh Dịch? "" Anh không sao cả. " Hô hấp của Cảnh Dịch càng lúc càng dồn dập, anh ôm eo cô càng lúc càng chặt " Lâm Hoan Hỉ, chúng ta về nhà đi. "Người đàn ông này ngày thường luôn mang bộ dáng trầm ổn lạnh lùng, hóa ra anh cũng có lúc yếu ớt như vậy." Nơi này chính là nhà của anh mà. "" Không... " Thanh âm Cảnh Dịch nặng nề " Đây không phải nhà của anh, chúng ta trở về thành phố A đi, thị trấn Nguyệt Nha cũng được. "Lâm Hoan Hỉ khó khăn mãi mới đưa anh ngồi dựa vào ghế sofa được. Cảnh Dịch dựa vào ghế, gương mặt anh đỏ bừng bất thấy anh thành bộ dáng như thế, Lâm Hoan Hỉ luống cuống. Cô luống cuống đi tìm điện thoại " Anh dị ứng như thế rồi còn không chịu đi bệnh viện, ai lại để cho anh ăn thứ đó vào chứ. "Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý việc này, cô lại sợ anh sẽ bị làm sao, giờ phút này cô hoàn toàn chìm trong cơn hoảng loạn." Đi. " Lâm Hoan Hỉ ngồi xổm xuống trước mặt Cảnh Dịch " Anh lên đây, tôi đưa anh đi bệnh viện. "Nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ bé gầy yếu của cô, Cảnh Dịch cười khẽ một tiếng " Em đang quan tâm anh sao? "" Giờ là lúc nào rồi mà còn trêu chọc tôi. " Lâm Hoan Hỉ sợ tới nỗi hốc mắt đỏ ửng " Anh nhanh lên, tôi lập tức đưa anh tới bệnh viện. "" Nhưng mắt em không thể ra gió. "" Anh đừng có quan tâm mắt tôi làm gì. " Nước mắt cô lập tức rơi xuống " Anh như vậy...tôi rất sợ. "Cô cứ yên lặng mà khóc nức nở, Cảnh Dịch nhìn khí lập tức rơi vào yên lúc lâu sau, Cảnh Dịch lên tiếng " Đừng khóc, anh không sao cả. "Anh an ủi cô " Em tới ngăn tủ đành kia, lấy hộp y tế ra đây. Bên trong có thuốc kháng sinh, em giúp anh lấy cái đó. "Lâm Hoan Hỉ không dám chậm trễ một giây nào, cô lau khô nước mắt rồi đi tới chỗ anh bảo. Cô lấy thuốc kháng sinh rồi lại lấy thêm cốc nước, sau đó, cô đỡ anh dậy uống xong thuốc, Cảnh Dịch ôm lấy Lâm Hoan Hỉ, để cô dựa vào lồng ngực cũng không chăm sóc được gì cho anh, đành để mặc cho anh dựa vào mười phút sau, mấy nốt mẩn đỏ trên người Cảnh Dịch dần dần biến mất, anh cũng dần hạ sốt." Vợ..."" Anh đỡ chút nào chưa? " Lâm Hoan Hỉ cẩn thận hỏi " Chúng ta hay là cứ đi bệnh viện đi. "Cô nghĩ thế nào cũng vẫn muốn đi, cô không yên Dịch nhắm hai mắt lại, anh ngửi thấy mùi hương trên người cô " Anh và hoa mẫu đơn...Ai đẹp hơn? "Hô hấp Lâm Hoan Hỉ như ngừng lại, lo lắng của cô vơi hơn phân nửa, cô lập tức đẩy anh ra. Sau đó, cô lại thấy sắc mặc anh khó chịu, cô đành thôi không đưa tay đánh anh nữa." Mẫu đơn. "" Anh với Lý Trạch Ngôn thì sao? "" Lý Trạch Ngôn. "Không chút do lần nữa rơi vào im lúc Lâm Hoan Hỉ tưởng anh đã ngủ rồi, thì tiếng nói trầm khàn của anh lại vang lên bên tai cô." Anh sẽ giúp em có hoa mẫu đơn, lại giúp em nuôi Lý Trạch Ngôn, chỉ cần em đừng rời khỏi anh. " Anh nhẹ nhàng hỏi " Được không? "Tim đập rất nhanh, khoảng cách này dường như không từ ngữ nào có thể miêu tả Hoan Hỉ chậm rãi cúi đầu, lần này anh ngủ thật. Anh nhắm hai mắt lại, hô hấp bình ổn, hàng mi dài hơi rung ngón tay Lâm Hoan Hỉ hơi giật giật, cô thử đặt tay lên trán anh, vẫn hơi vừa rồi anh nói chắc là nói mớ thôi, không phải thật anh một khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy toàn bộ người mình tê rần, nhưng cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng ngồi đó, để cho anh dựa đêm càng ngày càng lan ngoài truyền tới tiếng xe oto, lúc sau, Cảnh Kính Nham và Niếp Lan từ bên ngoài đi đi vào phòng khách liền thấy Lâm Hoan Hỉ đang ngồi làm chỗ dựa cho Cảnh Dịch, Niếp Lan sửng sốt một lúc sau mới hoàn hồn." Nó không đi bệnh viện sao? "Vẻ mặt Lâm Hoan Hỉ không đổi sắc, nói " Anh ấy vừa từ bệnh viện về không bao lâu. ""... "Niếp Lan nhìn bộ lễ phục Lâm Hoan Hỉ đang mặc, rồi lại nhìn hộp y tế đang để trên bàn, bà lập tức hiểu ra ý đồ của Cảnh Lan cẩn thận liếc nhìn Cảnh Kính Nham một cái. Ông ấy hôm nay uống không ít, cả người giờ đang mơ mơ hồ hồ, không cần phải lo lắng ông ấy khiến cho Lâm Hoan Hỉ không thoải mái." Uống thuốc? " Niếp Lan đi tới, bà nhỏ giọng nói với Lâm Hoan Hỉ." Vâng, uống xong liền ngủ, con cũng không dám đánh thức. "Niếp Lan sờ sờ trán Cảnh Dịch, trán bớt nóng rồi, mẩn đỏ cũng bớt đi không ít. Dù thế, bà nhìn vẫn thấy đau lòng, không nhịn được lên tiếng oán giận " Từ nhỏ tới lớn đứa con trai của mẹ cứ thích giở trò khôn vặt, chẳng để mẹ bớt lo hơn chút nào. "Niếp Lan lại liếc nhìn Cảnh Kính Nham đang lảo đảo ở phía sau, nhịn không được thở dài " Giống y hệt ba nó vậy. "Lâm Hoan Hỉ mím mím môi, cô không biết nói gì." Để mẹ đi gọi Tiểu Lý đỡ nó lên. "Nói xong, Niếp Lan đi tới cửa tìm tài xế Tiểu Lý vẫn chưa rời Lan vừa đi, Lâm Hoan Hỉ liền khẩn trương nhìn về phía Cảnh Kính Nham. Ông dường như quá say rồi, ông không nhìn về phía bọn họ, chỉ nới lỏng cà vạt rồi đi lên tầng, điều này làm cho Lâm Hoan Hỉ thở phào nhẹ nhanh, Tiểu Lý đi vào bên trong, Niếp Lan giúp cậu nâng Cảnh Dịch lên. Vì thế, cả người Lâm Hoan Hỉ bỗng chốc nhẹ nhàng hơn xoa xoa đôi chân đang bủn rủn, chờ cho bớt đau, cô đứng dậy đuổi theo.
nghe nói tôi là vợ anh